Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra. Để râu toàn bọn chả ra gì. Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn.
Như một người đồng sở hữu biết điều. Thằng này ăn mặc phong phanh. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà.
Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực. Suốt trận, bạn ngồi im trong sự cuồng nhiệt của cả vạn cổ động viên xung quanh. Khi hắn không lựa chọn khinh bỉ đồng loại, hắn cần sự tha thứ của họ.
Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi. Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi.
Xuống nhà, ông nội vừa sang. Giữa những khoảng ấy là thời gian trống. Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết.
Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức. Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Còn lại, nó mới là hư vô.
Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại. Mấy ý tứ chợt ngân nga: Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt.
Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi. Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con. Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.
Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không.
Cháu vẫn nằm trong chăn. Tự do hay không là ở mình. Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân.